Dưới triều chúa Ðịnh Vương, tại thành Qui Nhơn có người tàu Quảng
Ðông, tục gọi Tàu Dư, cứ mỗi năm đến tháng chạp, chở hàng hóa lên thôn Vĩnh
Thạnh, huyện Tuy Viễn, bán cho người địa phương. Hiểu rõ tâm lý người dân Việt
Nam và hoàn cảnh chốn thôn quê lúc gần Tết, Tàu Dư bán hàng chịu, kẻ đáng nhiều
thì nhiều, kẻ đáng ít thì ít, rồi đến mùa gặt lúa tháng ba sang năm, mới trở
lại thu tiền. Nhờ vậy hàng chú không bao giờ ế, và người địa phương đối với chú
rất có cảm tình.
Ở Vĩnh Thạnh có người bán bánh bèo tên là Phan Phiên. Nhà cửa tuy
nhỏ nhưng rất ngăn nắp, lại có vườn rộng và quán bánh ở bên đàng. Vì tiện lợi
cho sự buôn bán nên mỗi khi đến Vĩnh Thạnh thì Tàu Dư đến ở đậu nhà Phan Phiên.
Hai bên rất tương đắc.
Năm năm lui tới yên vui, Tàu Dư bỗng mất tích. Lúc bấy giờ nhằm
lúc nhà Tây Sơn khởi nghĩa binh đánh lấy thành Qui Nhơn. Người thì đoán rằng
Tàu Dư sợ giặc giã đi lánh cư nơi khác. Người thì cho rằng chú đã gặp rủi ro
trong chốn ba quân. Kẻ bàn người tán, xôn xao trong ít lâu, rồi công ăn việc làm
xóa mờ dần dĩ vãng.
Rồi noi dấu Tàu Dư, Phan Phiên đi Qui Nhơn mua hàng về bán Tết. Và
mỗi năm đi buôn chỉ một lần, mà chưa đầy năm năm, trong nhà đã dư ăn dư để.
Chàng dẹp lò bánh bèo, mua trên vài chục mẫu ruộng tốt cho làm rẽ, dỡ bỏ mấy
căn nhà cặp nhỏ hẹp, cất lại một tòa nhà mái ba gian, có hồ sen có non bộ,
nghiễm nhiên thành một người giàu sang nhất vùng. Ai nấy đều cho rằng nhờ Thần
tài phù hộ.
Ðể tạ ơn trên trước, Phan Phiên rước hát bội đến hát. Chàng định
hát một đêm một ngày. Rạp hát cất cổ lầu, đồ trần thiết mướn toàn đồ Tàu, vàng
thêu rực rỡ. Người đến xem đông như kiến. Chủ nhân lựa tuồng Tiểu Giang San để
tôn vương xong là bế mạc.
Mặt trời vừa gác núi, tiếng trống chầu trống chiên đã nổi dậy vang
lừng. Và trong nhà cúng tế vừa xong thì ngoài rạp bắt đầu khai diễn. Bao nhiêu
con mắt đều dồn lên sân khấu. Trống chầu đôi gióng, trống chiên thúc.
Anh kép đóng vai Khương Linh Tá bước ra giáo đầu. Ðiệu bộ thật
khéo. Tiếng chầu thưởng dòn. Nhưng vừa toan cất tiếng xưng danh thì anh kép
liền ngậm miệng, mặt dớn dác, chân bước lui... Vừa vào buồng, bị thôi thúc, anh
kép trở ra lại, nhưng cũng vừa toan cất tiếng thì liền ngậm miệng lại, và hốt
hoảng chạy vào buồng. Anh kép khác ra thay, rồi anh kép khác ra thay nữa, nhưng
anh nào cũng vừa muốn cất tiếng thì liền ngậm miệng, hốt hoảng chạy vào buồng.
Ông bầu hỏi duyên do, anh nào cũng làm thinh, lấy tay khoát, có vẻ sợ hãi.
Cả rạp đều ngạc nhiên hết sức!
Ông bầu đề nghị cùng chủ nhân cho thay vở tuồng khác, rồi tự mình
ra giáo đầu.
Ông bầu đóng vai Quan Công phò nhị tẩu vừa bước ra sân khấu thì
liền được khán giả hoan nghênh. Nhưng cũng vừa toan cất tiếng xưng danh thì
liền ngậm miệng lại bước lui mấy bước, rồi cũng hốt hoảng chạy vào buồng. Ngoài
rạp nhao nhao... Hai vị phụ lão cầm chầu quăng dùi đứng dậy bỏ về. Chủ nhân vừa
lo ngại vừa tức giận vào cự bầu hát. Bầu hát không nói không rằng, chỉ hối thúc
con em lo dọn gánh rút lui.
Thế là đám hát bị tan rã.
Cho là điềm xấu, Phan Phiên đâm đơn kiện người bầu hát đã làm mất
thể diện mình.
Ðể Ly Tuy Viễn lúc bấy giờ là quan huyện họ Tàu, có tiếng là công
bình chính trực. Ðêm trước hôm Phan Phiên đầu đơn kiện, Tào Công đang ngồi đọc
sách dưới đèn, thì một người Tàu vào đặt ngay thư án một quả sơn đỏ, rồi vái
hai vái mà lui. Công mở quả xem thì thấy một trái cam chín thắm. Công toan cầm
cam lên ngửi thì một con quạ bay đến, lấy chân quắp tha đi, Công vội đuổi theo
thì vấp ngã... Giật mình tỉnh dậy thì là một giấc chiêm bao. Vì vậy sáng hôm
sau nhận được đơn của Phan Phiên, Công đoán chắc có sự liên quan giữa giấc
chiêm bao và vụ kiện. Công sức trác đòi đoàn hát bội đến và tự mình lấy khẩu
cung.
Ông bầu gánh cùng mấy người kép đều khai giống nhau rằng khi ra
tuồng, chúng vừa toan cất tiếng thì một người Tàu cầm quả cam chín thắm nhét
vào miệng không cho nói. Sợ quá chúng phải bỏ cuộc rút lui.
Tào Công ngẫm nghĩ:
- Thật là kỳ! Cũng chú Tàu, cũng quả cam chín thắm! Nhất định có
điều gì bí ẩn chi đây.
Công cho đoàn hát bội về nhà, rồi cùng một viên thuộc hạ lên thẳng
Vĩnh Thạnh. Ðến nhà Phan Phiên, Công không đề cập đến vụ kiện chỉ truyền đưa đi
xem quanh vườn.
Vườn rộng chừng nửa mẫu, cau chuối xanh tươi, chim se sẻ từng đoàn
bay kêu ríu rít. Không thấy chi lạ, Công toan trở vào nhà xét xem, thì nơi góc
vườn bỗng nghe tiếng quạ kêu não ruột. Lòng sanh nghi hoặc, Công lần bước theo
tiếng quạ kêu. Ði được vài mươi bước thì Công dừng ngay lại: một cây cam xanh
tốt đứng choán một góc vườn nhưng trên cành sum sê chỉ có vỏn vẹn một quả chín
thắm. Thấy quả cam trên cành giống quả cam trong mộng, Công đứng ngẩn người.
Ðương tần ngần suy nghĩ thì một con quạ bay đến đậu nơi cành cam, kêu mấy tiếng
não nùng, rồi lấy mỏ mổ vào quả cam đoạn cất cánh bay mất... Liền đó một vòi
huyết từ quả cam quạ mổ vụt phun ra... Viên thuộc hạ hết hồn. Phan Phiên sợ run
cầm cập. Tào Công lấy làm kinh dị tự nhủ:
- Nhất định có kẻ bị chết oan.
Bèn sai đào gốc cam lên.
Cây cam vừa ngã thì bày ra một bộ xương khô! Phan Phiên hãi hùng,
thét lên một tiếng rồi cắm đầu chạy trốn.
Tào Công một mặt cho tẩn liệm bộ xương và chôn cất tử tế, một mặt
cho bắt giải Phan Phiên đến huyện đường.
Ðến huyện đường, không cần tra tấn, Phan Phiên qùy cung:
- Bộ xương ấy là của Tàu Dư.
- Tàu Dư đến buôn bán tại Vĩnh Thạnh rất phát đạt. Thấy y chân
chất và không vợ con, tôi bèn làm mối cô em vợ tôi cho y. Y bằng lòng, bàn cùng
tôi tậu ruộng nương, cất nhà cửa tử tế rồi lo việc gia thất. Tôi tán thành, y
về Qui Nhơn lo thu xếp công việc.
Một đêm tôi vừa thiu thiu ngủ thì nghe tiếng Tàu Dư gọi cửa. Lúc
bấy giờ vợ con tôi đã ngủ say. Tôi dậy mở cửa. Y gánh vào một cặp bầu cũ kỹ,
ngó quanh quất rồi thẳng vào buồng nhà trong. Y chỉ cặp bầu nói cùng tôi:
- Tài sản của tôi có chừng nấy.
Ðoạn mở bầu lấy ra hai chĩnh sành, một chĩnh đựng toàn vàng nén,
một chĩnh đựng toàn bạc nén. Chưa bao giờ thấy của giàu như thế, mắt tôi hoa
lên! Tàu Dư nói:
- Không nên để trong nhà. Hãy đem chôn ngay ra sau vườn.
Tôi lấy cuốc thuổng rồi cùng Tàu Dư khuân hai chĩnh vàng bạc ra
sau vườn. Tôi cuốc đất, Tàu dư xúc đổ. Vừa làm việc tôi vừa nghĩ đến hai chĩnh
vàng bạc... Cảnh giàu sang hiện ra trước mắt tôi, lòng tham của tôi tưng bừng
nổi dậy. Thấy Tàu Dư đương chú ý vào việc xúc đất thuận tay tôi trở đai cuốc xáng
mạnh xuống đầu, y vỡ sọ chết tức khắc. Sẵn hầm đào đã sâu, tôi liền lấp xác
chết. Rồi bứng cây cam bên cạnh trồng lên trên. Từ trong nhà đến người ngoài
không một ai hay biết.
Rồi để che mắt thế gian, tôi bỏ nghề bánh bèo, bắt chước Tàu Dư đi
mua hàng về bán Tết... Tôi trở nên giàu có. Năm năm trôi qua, không còn ai nhắc
nhở đến Tàu Dư, cũng không hề thấy ai đàm luận đến sự giàu sang của tôi, tôi
liền rước hát bội về hát để tạ ơn kẻ khuất mặt đã phù hộ. Nào ngờ...
Tào Công quăng bút thở dài! Ðoạn truyền đem giam Phan Phiên vào
ngục thất. Chợt nhớ đến quả cam, Công sai người thắng ngựa đi lấy. Ngựa chưa
kịp thắng, thì một con quạ bay đậu trước huyện đường kêu inh ỏi. Công trông ra:
một quả cam chín thắm từ chân quạ rơi xuống mặt sân. Sai lượm lên xem là quả
cam nơi vườn Phan Phiên, nhưng ruột trống rỗng, mà nơi quạ mổ vẫn còn vết máu
tươi.
Công hội ý, ra lệnh tịch biên gia sản Phan Phiên, trích ra một số
tiền làm chay cầu siêu cho Tàu Dư, ba ngày ba đêm. Ðêm thứ ba, giờ tý, hồn Tàu
Dư hiện đến, lạy trước bàn Phật ba lạy rồi biến mất, và trên không một con quạ
vừa bay vừa kêu.
Quách Tấn
“Chân như cực lạc bởi duyên
lành,
Túc trái luân hồi do nghiệp
khổ...”..